Thành phố Vạn-Tượng nằm dài trên bờ sông Mekong lững lờ chảy xuôi theo đôi bờ cát trắng.Vạn-Tượng, Vạn-Tượng, xứ của Phật, của lòng tín ngưỡng vô biên giữa con người và đấng thiêng liêng.

Từng buổi sớm, có những nàng “phù sảo” xiêm y rực rỡ quỳ xuống ven đường dâng bình xôi ngang đầu, khi thấy bóng những chiếc áo vàng nghiêm trang mầu khổ hạnh đang từ từ đi sâu vào lòng thành phố. Nắng cuối thu trong như một hạt kim cương, lấp lánh, nhảy múa trên những nóc nhà rêu phong, khấp khểnh. Nắng đùa trên những ngọn phi lao cao vút đến trời xanh.Vạn-Tượng, xứ của màu sắc, đất của ái tình. Con người lắng xuống, lắng xuống một quá khứ, mà ở đâu nền văn minh cơ khí hầu như không bao giờ xâm nhập qua ngưỡng cửa tâm hồn. Cuộc sống ở đây, dệt bằng thơ và mộng. Không có đấu tranh và chẳng hề hờn tủi. Sắc màu được tự do lựa chọn qua những mảnh “sarong” chói chang mầu hoang dại như những tấm thảm Ba-Tư thời Trung Cổ. Có những đôi mắt trong như nước trường giang. Có những đôi môi thắm ánh dương hồng, và có những đôi má căng tròn quả chín. Người con gái Lào đẹp như một con rắn trườn mình trong rừng vắng, và đáng yêu như một nụ cười.Nắng lên, nắng lên rồi trong một ngày thu chết muộn. Từng mảng nắng vàng chấp chới như muôn vạn cánh bướm lạc loài vương trên thảm cỏ. Mây trời cao và xanh quá muốn làm cho ngợp.

Những mái chùa cong vút, nằm im lìm dưới gốc cọ già và cằn cỗi như những thân hình các nhà sư đang nhắm mắt để mơ thấy Nát Bàn, bỏ quên cuộc sống bên ngoài có những lối mòn phơi bụi đỏ.

Thành phố Vạn Tượng có duyên trong câm nín.Chiều xuống giữa lòng sông Mekong. Mầu tím của trời ngưng đọng lại và hình như chết đi trong cái tê tái của hàng cây trụi lá cuối thu. Dòng nước xám ngắt, mênh mang giữa đôi bờ cách biệt. Tiếng mái chèo vỗ nước nhè nhẹ rung lên giữa buổi chiều cô tịch. Những ánh đèn đỏ quạnh, chạy thấp thoáng trên bờ phố đìu hiu.Chiều xuống, chiều xuống rồi ở bên kia bờ biên giới. Có những đốm lửa sáng lên. Cũng những đốm lửa ấy, nhưng chỉ cách có một dòng nước, mà thấy nó xa xôi làm sao, có lẽ trong lòng kẻ nhìn đèn có biên giới chăng?Dòng sông Mekong đen kịt lại, và con trăng nhô lên xanh biếc như chiếc đũa thủy tinh sau vòm cây xơ xác. Gió về theo trăng thổi buốt bàn tay. Mùa thu ở đâu, làm nhớ mùa thu đất Bắc. Gió heo may về trên đất Lào, về cả tâm hồn của những kẻ ly hương nhớ thương mảnh vườn, mái lá và những kỷ niệm xa xưa! Tình hoài hương làm cho lạnh cứng đôi môi.Con trăng đã lên cao, và đang cài trên ngọn phi lao cuối xóm. Mặt sông đã chẩy đầy ánh sáng, một thứ ánh sáng dệt bằng mộng và thơ, hơn nữa, của ái tình và thỏa mãn. Một khúc nhạc nổi lên chập chờn, xa vắng. Đó đây dăm bảy tiếng cười lả lơi trong lùm cây, khóm cỏ. Tất cả hợp lại thành một bản trường ca bất tận của dân tộc Lào để làm thành nghĩa sống. Hình như, có người muốn dìm sự nghiệp, và cuộc sống vào cái suối mê ly của hiện tại.

Thành phố Vạn-Tượng đìu hiu, dấy lên một niềm khát vọng. Những ô cửa thấp lập loè ánh lửa vàng vọt không xua đuổi nổi bóng tối mênh mông bao trùm trên những nẻo đường ngập ngụa rác và bụi.

Buồn quá đi thôi, có những khung vuông đã khép chặt mầu sắc của người đẹp, đứng trên lan can nhìn hoàng hôn rụng trên sông Mekong với sự ước mong rạo rực in trong đáy mắt và rung động toàn thân khi bất chợt thấy bâng khuâng ngồi kế bên mình. Giòng trăng chẩy xiết trên mặt nước rờn rợn. Có một con thuyền nhỏ đi dần vào u tối.*Hàng cây cao vút che lấp ánh trăng soi vào lối xóm Dạ-Lạc. Có những chàng lãng tử hát nghêu ngao sau khi hành lạc. Tiếng hát kéo lê thê, ẩm ướt đập xuống mặt đường rồi ngân dài theo hơi gió. Tiếng hát mới thấm thía làm sao, nó chập chờn, nửa như luyến tiếc nửa như giận hờn. Nào ai biết, có một mối tình mới khám phá ra, và một mối tình vừa mới chết?Niềm vui của đêm sâu giữa đất Lào đang khiêu vũ trên những tấm “sarong” mầu huyết dụ.

Tiếng hát chưa tan hết thanh âm thì tiếng nhạc lại nổi lên theo những bước chân nhảy xầm xập trên nền gỗ láng. Cung đàn nấn nuối dặt dìu những cung bậc lưu huyền của điệp khúc “Lam Thôn”. Những cô gái thoa thắm đôi môi, cười như chiêm bao. Những đôi ngực chứa đầy nhựa sống căng lên mầm đất trào sức sống không tàn phai của ái tình và rượu mạnh. Những cánh xiêm y bó chặt lấy đường cong lượn sóng như ru hồn vào một thế giới nửa vời.

Có ai thèm khát xin mời vào, môi của người sẽ không bao giờ lạnh và áo của người không sợ ướt khi quên đường về. Có một kẻ ôm đàn, ngủ trên bờ sông vắng. Từng đợt sóng xa xôi của dòng sông Mekong trào lên mi mắt. Khối nhớ thương của năm tháng phai dần đột nhiên trở lại và táo bạo hơn tuổi đôi mươi. Nằm giữa đôi bờ biên giới, nghe sóng nước rì rầm xô bờ cát. Những con thuyền viễn xứ buông neo lạnh lùng tắm ánh trăng suông.

Một vài tiếng động rơi bơ vơ giữa cái u tịch của Đất Trời. Có lẽ là những cành lá cuối cùng của một mùa sắp chết, hay là tiếng chân ai đạp trên những mảnh tình đẹp, đã tan vỡ làm nghẹn thở trái tim. Chỉ có những đường cong vút lên của những mái chùa Vạn Tượng họa chăng hiểu nổi. Nhưng, câm nín vốn là đức tính cần thiết nhất cho những màu vàng của Đạo giáo ngàn xưa và cả ngàn sau nếu ai tìm hiểu.

Nằm ngủ suốt một đêm trên bờ sông Mekong, tưởng như mình đã chết.

ΤẠ TỴ

Vạn Tượng 56

Sáng Tạo tháng 1/1957

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.